Cuộc hôn nhân của tôi giống như một vở hài kịch mà người khác nghĩ vào rất vui nhưng bên trong lại đầy bi kịch. Mọi chuyện đúng là sự trớ trêu đầy sự thú vị và bản thân tôi cũng đầy những mâu thuẫn mà chẳng thể hiểu nổi vì sao mình .
Sẽ thật hạnh phúc khi có người bên cạnh và không cần phải giả vờ hay lo lắng bất cứ điều gì, nhưng thật trớ trêu khi chúng ta lại dành cho người quan trọng nhất những hình ảnh ít chăm chút cho đối phương xem.
Tôi cảm thấy ân hận vì trước kia đã không để tâm, tỉ mỉ một chút trước người mình yêu, hay là bản thân tôi đã quá ích kỷ khi chỉ biết cho bản thân. Trong đầu tôi giờ đây toàn những mâu thuẫn khó có lời giải.
Những người đã và đang bước vào giai đoạn hôn nhân đều sẽ biết rằng hôn nhân có nhiều điểm tốt và điểm không vui, lắm lúc 2 người lại xung đột với nhau chỉ vì 1 mâu thuẫn không đáng.
Sau 8 năm lập gia đình, tôi đã nhận ra một sự thật đầy trớ trêu mà chỉ hôn nhân mới có, cụ thể là:
Đầu tiên, tôi tiến tới hôn nhân vì không muốn chia tay người mình yêu. Sau 3 năm tìm hiểu, chúng tôi nhận ra hiện tại chỉ còn mỗi đám cưới là chưa làm thôi. Thay vì hôm nào cũng hẹn hò, rải tiền phung phí ra ngoài đường thế này thì việc kết hôn và ở nhà với nhau chẳng phải tốt hơn sao.
Thời điểm ấy, tôi và anh đang bị sự nhàm chán của bình yên xâm chiếm, nếu cứ tiếp tục như thế nữa thì có lẽ chúng tôi đã bỏ nhau từ lâu rồi. Mối quan hệ này cần sự kích thích mới, việc chuẩn bị cho một đám cưới được xem như chất xúc tác gắn kết 2 người. Và rồi chúng tôi dắt nhau lên phường ký giấy kết hôn, thời gian vỏn vẹn chỉ 15 phút.
Bạn bè tôi cũng có người ly hôn, hai người kết thúc đôi lúc kết thúc gọn gàng giống như việc cắt củ cà rốt làm đôi, nhiều khi lại chẳng khác gì việc phân loại đậu đỏ, đậu xanh đang trộn lẫn nhau.
Thật sự thì việc thiết lập ranh giới giữa vợ và chồng khi cả hai về chung một nhà thật sự rất hỗn loạn và mệt mỏi. Tuy nhiên tôi vẫn cố gắng, chưa bao giờ nghĩ tới chuyện ly hôn.
Hồi còn tìm hiểu, tôi chỉ lo một ngày nào đó anh ấy nói chia tay nên luôn cố gắng hòa hợp trong cách thể hiện bản thân. Khi chẳng còn xuất hiện những bất an đó nữa, chúng tôi lại lơ là nhau, hay nói cách khác là hai người đã bị sự quen thuộc đánh lừa nên đã dần quên đi tầm quan trọng của nhau.
Trước khi cưới, tôi luôn cho anh ấy thất những hình ảnh xinh đẹp, dịu dàng nhất của mình. Còn khi về chung một nhà, anh lại chiêm ngưỡng bộ dạng mộc mạc nhất từ tôi, tôi cũng dần làm quen với sự xuề xòa của chồng. Chẳng cần quá cầu kỳ, mọi thứ đều diễn ra một cách thoải mái nhất có thể.
Bên cạnh đó, ngay cả nội tâm của nhau cũng đều được phô trương ra hết. Sau một ngày dài làm việc mệt mỏi, chúng tôi đều rũ bỏ con người của xã hội ngoài cửa, bỏ luôn nụ cười thân thiện xã giao.
Vào những lúc bế tắc, về đến nhà chúng tôi cũng chẳng còn chút sức lực nào để vui vẻ. Trên bàn ăn chỉ có tiếng chén đũa va vào nhau, nhưng sự bình yên đó đã vỗ về chúng tôi rất nhiều mỗi khi gặp chuyện buồn.
Là người sống theo chủ nghĩa hòa bình, tôi gần như chưa từng phải cãi nhau với ai trước đó kể từ khi lấy chồng. Lúc mới dọn về ở chung, vô số chuyện khiến 2 người phát sinh mâu thuẫn. Trớ trêu hơn là chẳng phải tranh cãi về những chuyện lớn lao như kinh tế, chính trị mà những cái nhỏ nhặt như quên khóa van gas, nhiệt độ nóng lạnh trong phòng, bừa bộn,…
Sự va chạm của 2 lối sống rất khốc liệt, hệ quả để lại của nó có thể ngang bằng như sự va chạm của hành tinh. Mẹ tôi cũng thường bảo sao 2 đứa lại không nhường nhịn nhau 1 chút.
Chúng tôi cũng đã biết cách nhường nhịn và dần trở nên ăn khớp với nhau hơn, ví dụ như tôi lẳng lặng dọn bàn giúp anh sau những cuộc vui cùng bạn bè, còn anh nhẹ nhàng đóng cửa ban công mỗi khi tôi quên mà không hề nặng nhẹ nửa lời.
Hôn nhân còn 1 chuyện ngược đời nữa, con cái là kết tinh của tình yêu nhưng rồi mối quan hệ của 2 người lại trở nên xa cách cũng chính vì đứa trẻ. Những ngày có con, sinh hoạt vợ chồng cũng dần thưa hơn, cả 2 phải tập trung lo cho công việc, gia đình, mệt mỏi đến nửa đêm không ngủ được, cơm còn không muốn ăn thì lấy đâu ra năng lượng và ham muốn.
Chưa kể, khi có con chúng tôi mới nhận ra được suy nghĩ của nhau có nhiều điểm khác biệt từ cách dạy con cho đến thói quen sinh hoạt. Khoan nói đúng sai, chúng tôi chẳng ai muốn nhượng bộ nhau và dần dần xảy ra chiến tranh lạnh.
Mặc dù cả hai từng làm tổn thương nhau, không cùng thói quen và lỗi suy nghĩ nhưng chúng tôi nhận ra rằng ai cũng có thiếu sót cả, chẳng ai hoàn hảo 100%. Vì vậy, hai người đã và đang nỗ lực lấp đầy những khoảng trống đó để ngày một hòa hợp với nhau hơn.
Cuộc sống hôn nhân của tôi đầy chông gai nhưng cũng vô cùng thú vị, không dám nhận “Hạnh phúc” nhưng có thể khẳng định rằng tôi của hôm nay luôn tốt hơn ngày hôm qua chính nhờ những thất bại đã giúp tôi nhận biết mình là người như thế nào, cần gì.
Bài viết liên quan
Nha khoa Quốc tế Daisy chú trọng trải nghiệm khách hàng
Nha khoa Quốc tế Daisy chủ trương lấy khách hàng làm trung tâm, đầu tư [...]
Th11
Nghi vấn: Nha khoa Quốc tế DAISY bị đình chỉ. Sự thật hay tin đồn?
Có mặt trên thị trường chăm sóc răng miệng vào năm 2021, Nha khoa Quốc [...]
Th6
Khách hàng nói gì về phòng khám chuyên khoa răng hàm mặt DAISY
Nha khoa Quốc tế DAISY là thương hiệu chuyên cung cấp các dịch vụ chăm [...]
Th6
[Review] Phòng khám chuyên khoa răng hàm mặt DAISY có tốt không?
Được xây dựng theo Hệ thống nha khoa tiêu chuẩn Châu Âu, DAISY DENTAL hiện [...]
Th6
Khách hàng phốt Nha khoa Quốc tế DAISY: Sự thật là gì?
Nha khoa Quốc tế DAISY là thương hiệu chăm sóc răng miệng uy tín trên [...]
Th6
Nha khoa Quốc tế DAISY bị đình chỉ? Có hay không?
Là Hệ thống nha khoa tiêu chuẩn Châu Âu có hơn 5 chi nhánh tại [...]
Th6